.

Thác Luồi - ĐarKrông

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

Từ Đông Hà đi thác Luồi ĐaKrông nếu đi bằng ô tô thì chỉ mất khoảng hơn một tiếng đồng hồ bạn xẽ đến thác Luồi.

Ngược dòng sông Thạch Hản về phía thượng nguồn sông Đakrông, dừng chân tại km 41 về phía Đông Nam chừng 6 km du khách đến địa phận bản Khe Luồi xã Mò ó huyện Đakrông tỉnh Quảng Trị. Nhìn bề ngoài nơi đây có vẽ trù phú như những miền đất khác, nhưng lại ẩn dấu trong mình thiên nhiên kỳ thú xinh đẹp.

Một ngọn thác kỳ vĩ không thua kém thác Tatưng  nước đổ quanh năm, đã tồn tại nhiều năm giữa cánh rừng trường sơn đại ngàn. Đó chính là thác Luồi thuộc địa phận xã Mò Ó, một khu du lịch sinh thái tiềm ẩn nguyên sơ, thu hút du khách hiếu kỳ gần xa.

Từ độ cao 50 mét đổ xuống, du khách đến đây được ngắm thác,  nghe suối reo và tiếng thác đổ giữa khung cảnh thiên nhiên thuần khiết. Dọc bờ thác, những dãy đá lớn nhỏ chen chúc bên những dãy hoa lộc vừng khoe sắc mỗi độ xuân về; Những con đò đưa khách qua dòng sống Đakrông, đi qua bản Luồi, đến thác Luồi du khách được chứng kiến cuộc sống sinh hoạt, lao động sản xuất thô sơ và những mái nhà sàn cheo leo giữa đình núi của tộc người Vân Kiều.

Du khách có thể câu cá, bắt ốc rừng, tham gia các hoạt động sinh hoạt của cộng đồng người Vân Kiều, ấn tượng là những lễ hội truyền thống, những làn điệu dân ca tinh tế sâu lắng, hợp xướng với những nhạc cụ truyền thống do bàn tay khéo léo của cư dân địa phương chế tác.

Đến với thác Luồi du khách được phóng tầm mắt giữa cánh rừng đại ngàn, nghe tiếng chim ngân vang ca hót; Nơi đây còn phù hợp cho việc cắm trại, đốt lữa trại của học sinh, sinh viên và được chứng kiến những thảm thực vật đa dạng sinh học. Khách cũng có thể kết hợp với chương trình du lịch cộng đồng Bản Klu, là mãnh đất giàu tiềm năng phát triển du lịch, đặc biệt là mô hình sinh thái cộng đồng với điểm nhấn suối nước nống Klu, Cầu treo Đakrông, Thuỷ điện Đakrông 2, với nhịp sống cư dân địa phương.

Thác Luồi là một danh thắng thiên nhiên xinh đẹp, song chưa được sự quan tâm đầu, xếp hạng. Hy vọng rằng thời gian tới, được sự quan tâm đầu tư giúp đỡ các ban ngành, đoàn thể, các chương trình dự án, Thác Luồi trở thành điểm khai thác du lịch tiềm năng trên trục hành lang kinh tế Đông – Tây.

Tổng hợp từ web Quảng Trị
Du lịch, GO!

Chua thanh 'nho rừng' miền Tây

(DVO) - Càng lớn, trái càng có màu xanh đậm đà và bóng bẩy. Trái chín lại có màu đen thẫm, bên trong tím lịm như mực mồng tơi, tựa như trái nho chín, nhưng kích cỡ nhỏ hơn, có lẽ vì thế mà người bình dân Tây Nam bộ gọi nó là "nho rừng".

< Trái giác chín có màu đen thẫm.

Trong số các loại dây leo mọc hoang khắp những vạt rừng lá dừa nước, vườn tràm, bờ ao,... ít có loài nào mọc khỏe như loài giác. Giác bị chặt hoặc tàn lụi trong mùa nắng sẽ đâm chồi mơn mởn sau mưa. Hễ còn một khúc rễ ngắn là giác có thể sinh tồn. Trái giác tròn, hơi dẹp, nhỏ và dính nhau thành từng chùm. Khi còn non, trái nhỏ như hạt đậu xanh.

Người có kinh nghiệm chế biến ít khi chọn trái giác chín, bởi nó tạo màu nước tím đen không đẹp mắt. Họ chỉ hái những trái già hoặc vỏ hơi hườm hườm hái nhiều chùm về rồi lặt từng trái một, sau đó rửa sạch.

Cá rô có màu xanh từ xám đến nhạt, mang cá có hình răng cưa, trên lưng có hàng gai nhọn, hai hàm răng bén. Cá sống ở môi trường nước ngọt, nước lợ. Khắp sông rạch, ao đìa, lung bàu, trên đồng ruộng bát ngát cánh cò bay ở miền Tây Nam bộ là môi trường lí tưởng cho cơ sở rô sống và sinh con đẻ cháu. Cá rô mề tháng chín mười ăn nhụy lúa béo tròn.

Người bình dân đốn tre, chẻ rồi vót câu, đào trùn làm mồi để cắm dọc theo bờ ruộng như bắt cá. Loài cá này có nhiều cách chế biến, từ món kho tộ cho đến nướng, chiên, nấu canh chua, kho mắm… món nào cũng tuyệt, nhưng có lẽ hấp dẫn nhất là món cá rô nấu canh chua và cá rô kho trái giác.

"Trái giác già trái giác ngả màu đen,
Thương người có nghĩa mấy phen hẹn thề" - Ca dao.

Trái giác non có vị chua chát, càng lớn vị thay đổi từ chua thanh đến chua ngọt, chất nhờn của trái gây ngứa nên không ăn được. Nhưng trí tuệ dân gian thật tuyệt vời khi họ đã sáng tạo ra cách dùng trái giác để kho cá hay nấu canh chua, tạo nên những món ăn đặc trưng miền sông nước.

Cá rô cũng làm sạch, để ráo. Rau dùng để nấu canh chua thường là những ngọn rau muống đồng mọc hoang ngoài bờ ruộng, vườn tạp. Chuẩn bị xong, bắc nồi nước lên nấu cho thật sôi rồi thả trái giác vào nấu đến khi trái mềm rệu rã thì lược lấy trái cho ra tô. Sau đó, cho một ít nước sôi vào tô, dầm vừa tay cho trái giác nhuyễn từ từ, cho thêm một ít nước sôi nữa hòa vào phần đã dầm để lọc lấy nước trút lại vào nồi canh đang nấu.

Lược nước chua xong là cho cá rô vào nồi. Trong lúc này, người ta sẽ nêm nếm cho nồi canh vừa ăn với các gia vị: ớt, bột ngọt, nước mắm và ít đường. Đợi cá chín, cho tiếp rau vào. Nồi canh vừa ăn, cá và rau chín đều thì nhấc nồi xuống. Rau ngò om được rửa sạch và cắt nhỏ sẽ cho vào nồi canh sau cùng, để mùi thơm của rau dậy hơn. Vậy là có nồi canh chua ngon như ý.

Sẵn bếp than hồng, người ta kho khô luôn ướp cá đã làm sạch với ít đường, tiêu, hành lá, ớt, nước mắm ngon, bột ngọt,… để chừng nửa giờ cho cá thấm. Những chùm giác về lặt rời rửa sạch. Sau đó cho cá rô vào nồi đất, rải đều lên cá một lớp trái giác rồi đốt lửa kho. Lúc sau, cho thêm ít tóp mỡ và chế thêm nước cho nồi cá xăm xắp.

Vậy mới biết trí tuệ dân gian đã giúp người bình dân kết hợp hài hòa và khéo léo từ những con, cây, trái,… để cho những món ăn vừa đậm đà hương vị vừa gợi nhớ thuở xưa con người đến vùng đất này khám phá và chinh phục thiên nhiên, phục vụ cho chính cuộc sống của mình.

Theo Út Tẻo (báo Dân Việt)
Du lịch, GO!

'Tây Bắc' khác trên vùng cao Quảng Nam

(iHay) - Đến khu 7 (Quảng Nam) mới biết, té ra ruộng bậc thang đẹp mộng mơ không chỉ vùng Tây Bắc mới có.

< Cung đường uốn lượn dẫn vào khu 7 Tây Giang.

Mùa này, đường vào khu 7 gồm các xã Tr’Hy, Axan, Gary, Ch’Ơm (huyện Tây Giang, Quảng Nam) được cho là dễ đi nhất trong năm vì tiết trời khô ráo. Ấy thế mà chiếc UAZ "2 cầu" của lực lượng bộ đội biên phòng vẫn trầy trật, vật lộn 7–8 giờ đồng hồ mới vào được.

Ngồi trên xe thấy những khu rừng nguyên sinh hiện ra xanh ngút ngàn, đường thì gập ghềnh nhưng uốn lượn rất thơ mộng, “máu phượt” trong người lại sôi lên. Thế mới nghĩ đến chuyện lần nữa vào khu 7, chắc chắn phải đi bằng xe máy.

< Bản làng người C’Tu Nal trên một ngọn đồi và cũng có những bản nằm lưng chừng núi.

Khu 7 là nơi quần cư của người C’Tu Nal (người C’Tu thượng) bao đời. Nơi đây, hầu như vẫn còn nguyên vẹn những nét văn hóa đặc sắc của người vùng cao cũng như thiên nhiên chưa bị can thiệp “quá sâu”.

< Nhà làng chính giữa quy tụ những nóc nhà dân.

< Chiều về, những người phụ nữ C’Tu thong thả mang gùi về nhà.

Ở độ cao từ 1.000m trở lên nên quanh năm mây phủ trắng, thế nên nhiều người gọi khu 7 là nơi có 4 mùa trong ngày quả không sai.

< Trẻ em C’Tu với những trò chơi, giải trí đơn giản trong điều kiện còn nhiều thiếu thốn.

Bạn cảm nhận được cái rét mùa đông lúc nhá nhem tối trời, ấm áp tiết xuân lúc bình minh, bức bối nóng hè vào buổi trưa và mát nhẹ mùa thu vào xế chiều.

< Cây nêu cọc đâm trâu trong một bản nhỏ trên đỉnh đồi.

Nhưng đó không phải là tất cả sự ngỡ ngàng mà khu 7 mang lại, mà điều đặc biệt nhất bạn nên làm đó là tìm đến những cánh đồng ruộng bậc thang để chiêm ngưỡng.

< Ruộng bậc thang độc đáo tại khu 7.

< Những cọng mạ non vừa được cắm xuống vào giữa tháng 2. Canh tác lúa nước theo kiểu ruộng bậc thang của người C’Tu đãcó từ bao đời nay.

< Trong thung lũng nhỏ của thôn Arooih, ruộng bậc thang mang lại ấm no cho nhiều người dân. Những phụ nữ C’Tu chăm chỉ cấy lúa trên đồng.

< Cảnh người mẹ cõng con trên lưng vừa cấy lúa trông rất… vùng cao.

Tất nhiên, mùa này người phụ nữ C’Tu đang cấy lúa nên có thể sẽ không đẹp bằng mùa lúa chín. Nhưng chính người viết khi lần đầu tiên được đứng trước những dãy ruộng bậc thang những tưởng sẽ chỉ có ở vùng Tây Bắc đã không khỏi ngạc nhiên.

< Hết ngắm ruộng bậc thang, bạn có thể ngắm hoa bích đào nở...

Bạn có thể chụp ảnh lưu niệm ruộng bậc thang đang xanh mướt màu mạ non, nhìn ngắm những người phụ nữ C’Tu Nal hồn hậu cõng con trên lưng để cấy lúa.

< Và cả vườn hoa cải vàng ươm trong nắng xuân.

< Văn hóa của người C’Tu là một trong những hấp lực kéo bạn đến khu 7.

Thú vị hơn, tới vùng đất này, bạn sẽ được nhiều người bản địa kể về câu chuyện cánh đồng Chuôir – nơi được UBND tỉnh Quảng Nam công nhận là danh thắng cấp tỉnh. Cánh đồng này là “chứng nhân” và cũng là nguồn cung lương thực cho bộ đội giải phóng qua 2 cuộc kháng chiến của dân tộc.

< Bên trong nhà làng của người C’Tu Nal, nhìn những nhà dân được thiết kế rất lạ và đẹp mắt.

Và thi thoảng, bạn còn bắt gặp những ruộng hoa cải vàng ươm trong nắng hay thậm chí những cánh hoa đào phớt hồng nhẹ nhàng trong gió xuân.

< Những món ăn ở đây sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ trong chuyến đi của bạn.

Chắc chắn, tôi sẽ lại ghé khu 7 vào một mùa khác để được nhìn ngắm mảnh đất và con người nơi này trong một diện mạo mới.

Phượt ký của Hoàng Sơn (iHay.Thanhnien)
Du lịch, GO!

Phố đồ cổ giữa lòng Sàigòn

Nằm khuất sau đường Hàm Nghi, phố đồ cổ Lê Công Kiều bao đời nay vẫn bình yên lặng lẽ dù ở ngay trung tâm Tp. Hồ Chí Minh. Con đường này trở thành một nét đặc biệt vì đây là con phố duy nhất của thành phố bán tập trung các loại đồ cổ.

Đường Lê Công Kiều nằm một góc khuất ở quận I và có thể tin rằng nhiều người sinh ra ở Sài Gòn vẫn chưa từng đến, dù nó rất gần chợ Bến Thành – một chợ rất nổi tiếng ở Sài Gòn. Con đường nhỏ, có lề không lớn, êm đềm vì không có mấy xe cộ. Những người sống ở con phố này vẫn nhớ, hơn 10 năm trước, vị tổng thống tóc vàng ở đất nước hùng mạnh nhất thế giới đi dọc con phố này để xem chợ đồ cổ bày dọc vỉa hè và trong các tiệm nhỏ. Chuyến đi dạo ngắn ngủi của ông Clinton đã góp phần tạo nên thương hiệu cho con phố nhỏ này.

< Một cửa hàng bán đồ cổ trên phố Lê Công Kiều.

Ngày xưa, phố Lê Công Kiều chỉ là một con hẻm. Năm 1920, chính quyền Pháp mở rộng và đặt tên là đường Reims. Năm 1955, chính quyền Sài Gòn đổi thành Lê Công Kiều, tên của một đốc binh thời phong trào Cần Vương chống Pháp.

Phố này chỉ dài hơn 200m, vài chục năm nay diện mạo hầu như không thay đổi nhiều. Các cửa hàng đều được đánh số mà không cần bảng hiệu gì. Người mua muốn kiếm loại nào thì cứ nhìn vào số là tìm đến.

< Nhiều người đam mê thú chơi đồ cổ có thể tìm thấy ở con phố này những cổ vật có giá trị.

Ví dụ, khách muốn kiếm các mặt hàng gốm sứ thì cứ vào các cửa hàng số 19, 21, 23. Muốn kiếm chiêng cổ, đầu tượng Khmer thì vào các cửa hàng số 34, 36, 38, 40. Muốn kiếm các loại bàn ghế, tủ, trường kỷ thì vào các cửa hàng số 15 và 36. Phía cuối đường lại có rất nhiều cửa hàng bán đồ sơn mài, đồ gỗ, hoành phi, câu đối… Vì vậy mà phố Lê Công Kiều được người ta gọi là con phố xưa nhất Sài Gòn, vì ở đây người ta đang mua bán “thời gian”. Thời gian ở đây là đồ cổ, càng lâu năm càng giá trị.

“Phố đồ cổ mở cửa từ lúc 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều hàng ngày. Giới chơi cổ vật thường xem đây là nơi có thể mua được những đồ vật quý. Nếu là người sành về đồ cổ và gặp may, họ có thể sở hữu được những món đồ rất giá trị mua với giá rẻ”.

Cho dù có nhiều bài báo nói rằng 80% tiệm ở phố Lê Công Kiều bán những món gốm sứ hay tranh pháo mới được sản xuất rồi làm cho cổ đi, giới sưu tầm cổ vật và yêu thích mỹ thuật vẫn xem đây chính là thiên đường của họ. Cổ vật luôn thu hút mãnh liệt vì vẻ đa dạng và tinh xảo của nó. Có thể thấy dấu ấn văn hóa khắp thế giới trên đồ bày bán ở đây.

Đồ cổ Trung Hoa luôn ngự trị như một ông vua không ngai – dù nhiều nhất vẫn là dòng đồ non đầu thế kỷ 20 thời Mạt Thanh – đặc biệt là sứ xanh trắng vì vẻ đẹp trong trẻo lộng lẫy nhưng chân phương. Gốm, sứ phương Tây lạ mắt, có khi gặp những món tuyệt đẹp như đồ Wedgwood xanh lam nhạt với những chi tiết chạm khắc tinh xảo hay gốm Nhật Bản Imari, Satsuma đầy màu sắc. Đồ gỗ xưa ở đây không bày ngồn ngộn như khu bán đồ gỗ trên đường Pasteur đối diện café Terrace.

< Một du khách người Trung Quốc tình cờ tìm thấy bức tượng Phật Bà Quan Âm có niên đại từ thời nhà Thanh tại một cửa hàng bán đồ cổ trên phố Lê Công Kiều.

Ở đây có những món tinh hoa nhất, được cẩn ốc xà cừ đẹp nhất. Tủ Huế vừa chạm lộng vừa cẩn xà cừ, có giá hàng trăm triệu. Bộ bàn ghế Louis đầu thế kỷ 20 với những chi tiết chạm khắc đậm chất Nam bộ với trái điều, khổ qua, mít hay sầu riêng… lưu lạc từ những ngôi nhà xưa cùng niên đại với Huỳnh Phủ ở Bến Tre hay nhà cổ Bình Thủy.

Tôi đi ngang qua phố Lê Công Kiều từ những năm 80 để sửa máy ảnh ở tiệm Phạm Thê rất nổi tiếng ở đây. Lúc đó đồ cổ không bán rầm rộ.

Những năm cuối 1990, đầu năm 2000 có thể là thời hoàng kim của Lê Công Kiều khi kinh tế khấm khá, khách du lịch đến nhiều và các cuộc triển lãm cổ vật ở các bảo tàng đã kích thích người ta tìm về cổ vật như một thú chơi cao cấp. Bây giờ Lê Công Kiều im ắng hơn, ngồi trong quán cà phê ngó ra đường phố, tôi mới nhìn sâu con phố nhỏ này.

Dãy phố vẫn còn một ít nhà xây kiểu Tây từ thời đường mang tên Reims trước 1945. Đâu rồi nhà in Thạnh Thị Mậu, nơi học nghề của danh ca Sáu Thoòng chuyên trị vọng cổ thời đó? Và đâu là tòa soạn báo Đại Việt ở nhà số 5 của cụ Hồ Biểu Chánh những năm 1940, nơi cụ làm việc hằng ngày và có lần hứng chí mời anh em tòa soạn đi ăn ở đường Pellerin (Pasteur) gần đó. Thấp thoáng đâu đó hình bóng cụ Phan Khôi lúc làm báo ở Sài Gòn xưa năm 1924, tay cắp cặp, lơn tơn ghé vô nhà người quen rủ đi uống trà Bạch Mao hay Kỳ Chưởng.

< Hai vị du khách người Nhật tỏ rất thú vị với những món đồ cổ được bày bán ở đây.

Một thế giới xưa cũ ngồn ngộn phơi bày, kích thích những người hoài cổ từng chìm đắm trong những trang sách về văn hóa hay có một quá khứ huy hoàng. Lê Công Kiều, một con phố độc đáo và có khi là độc nhất ở Việt Nam, luôn bị nghi ngờ, có khi dè bỉu mà vẫn luôn hấp dẫn như một huyền thoại, không ngừng làm gạch nối từ quá khứ đến hiện tại trong mắt khách vãng lai. Dù sao, nó vẫn là một trong những con phố đậm chất Sài Gòn nhất để nhớ về, cho những ai từng biết nó khi đã xa Sài Gòn.

Tổng hợp từ Vietnam.vnanet, Một Thế Giới
Du lịch, GO!

Kỳ vĩ đèo Phượng Hoàng

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Đèo Phượng Hoàng còn gọi là đèo M'Drak thuộc huyện cùng tên M'Drak, Đăk Lăk. 

Đèo có chiều dài 12 km nằm trên quốc lộ 26, đoạn giáp ranh giữa tỉnh Đăk Lăk với Khánh Hòa. Đèo nằm trên dải núi đất được thiên nhiên tạo nên tựa như cánh chim phượng nên mang tên Phượng Hoàng.

Đèo Phượng Hoàng dốc không cao và đường cũng không ngoằn nghèo lắm. Đèo này cũng là một cửa ngõ đi miền duyên hải Trung bộ, một thắng cảnh đẹp của thiên nhiên, nơi từng có bóng dáng của những thương nhân người Kinh đi lại mua bán, nơi một thời Yersin đi qua tìm ra địa danh Đà Lạt, nơi vẫn còn mãi chiến công vang dội, những quả núi đẹp như cánh chim tung trời sải cánh giữa đại ngàn.

Ở đây, khách sẽ nghe tiếng suối chảy róc rách, những cơn mưa bất chợt chỉ riêng xứ sở cao nguyên mới có, những ngôi nhà sàn, những khúc đường quanh co và ngọn núi Phượng Hoàng làm cho khách dừng chân dễ gần gũi với thiên nhiên hơn. Thắng cảnh đèo Phượng Hoàng đẹp tựa một bức tranh kỳ vĩ đã từng cuốn hút bao du khách khi ngược đồng bằng lên với cao nguyên.

Trước đây, đây là một con đèo rất nguy hiểm, nhưng hiện tại đã được cải tạo nhiều lần và mở rộng tầm nhìn tại các khúc quanh.

Trong những năm Chiến tranh Việt Nam, Quân đội Hoa Kỳ đã rải rất nhiều thuốc khai hoang ở đây khiến một thời gian rất lâu sau chiến tranh, các quả đồi vẫn trơ trụi cây cối, chỉ có cỏ ba cạnh và cỏ tranh ngút ngàn. Trong những năm gần đây nhờ, sự nỗ lực của những người dân M'Drăk và ngành lâm nghiệp tỉnh, đèo đã dần xanh trở lại.

Chính trên con đèo này, trong tháng 3 năm 1975: Quân đội Nhân dân Việt Nam đã có một chiến thắng quan trọng đánh bại cuộc nhảy dù quy mô lớn, hòng chuẩn bị cho cuộc tái chiếm Buôn Ma Thuột của Quân lực Việt Nam Cộng hòa khiến quân đội miền Nam phải rời bỏ Tây Nguyên, tháo chạy về đồng bằng và dẫn đến giải phóng hoàn toàn miền Nam.

Du lịch, GO! tổng hợp

Đến Hội An nhớ ăn bánh ghẹ xanh

(TTO) - Mỗi buổi chiều về, những hàng quán bán bánh ghẹ xanh tại các ngã phố Nguyễn Thái Học, Bạch Đằng, Trần Phú… của Hội An (Quảng Nam) lại trở thành điểm hẹn của người dân và cả khách thập phương.

Đồ nghề của hàng bánh ghẹ thật giản tiện, chỉ là chiếc xe đẩy với cái chảo to dùng để chiên bánh, ấy vậy mà khách lúc nào cũng đông đúc. Ghé quầy nào cũng thấy những chiếc bánh ghẹ vàng ruộm, ngập trong dầu đang sôi réo rắt.

Hít hà hương thơm nhè nhẹ của hương bột bắp, thưởng thức vị đậm đà của từng con ghẹ giòn rụm, khi ấy mọi thắc mắc của du khách về cụm từ “bánh ghẹ xanh - đặc sản phố Hội” đã được giải đáp.

< Ghẹ xanh còn tươi là nguyên liệu chính để làm bánh.

Những người bán bánh ghẹ xanh cho rằng, ghẹ thì biển nào cũng có nhưng bánh ghẹ Hội An ngon là do người Hội An biết cách chọn ghẹ. Có thể nói ghẹ xanh ngon và bổ dưỡng nhất trong họ hàng nhà ghẹ, thế nên người Hội An chỉ chọn loại ghẹ này để chế biến món bánh truyền thống của xứ biển quê mình để giới thiệu với du khách thập phương.

Thứ nữa là phải loại ghẹ mới được đánh bắt trong khu vực biển An Bàng, Cửa Đại và xa hơn nữa thì ở biển đảo Cù  Lao Chàm...


< Chỉ với chiếc xe đẩy và cái chảo to trở thành hàng quán chính để bán bánh.

Những con ghẹ xanh thật chắc, bấm vào yếm không lún, to cỡ gần bằng bàn tay người lớn mang về làm sạch bằng cách lấy tay lật cái yếm dưới bụng lên, dùng dao nhọn chọc thẳng vào chỗ hõm, đến khi chân và càng của nó duỗi ra thì lột bỏ yếm và cả phần trứng xốp bên ngoài yếm. Tiếp tục dùng bàn chải cọ khắp xung quanh.

Ghẹ đã sạch cho vào nồi, rắc chút bột canh, bỏ thêm sả, gừng. Một nguyên liệu nữa để tạo nên nét đặc trưng riêng cho bánh ghẹ phố Hội chính là bột chiên. Thứ bột được làm từ hạt bắp bãi bồi xứ Cẩm Nam cùng với bột gạo mới gặt nơi cánh đồng được đắp phù sa màu mỡ bởi con sông Thu Bồn quanh năm ăm ắp nước.


< Bánh ghẹ được chiên giòn trong chảo dầu thơm phức.

Bột bắp và bột gạo được bàn tay khéo léo và tỉ mẩn của người dân phố Hội trộn và gia vị theo tỉ lệ phù  hợp. Công đoạn tiếp theo cho thêm ít nước, đánh hỗn hợp trên thật nhuyễn và mịn không còn hạt bột nhỏ.

Khi bắt đầu chiên bánh, chủ hàng quán chỉ cần đặt con ghẹ vào bát bột chiên, nhẹ nhàng lăn ghẹ sao cho toàn bộ con ghẹ được bao phủ một lớp áo bột mỏng. Đợi khi dầu ăn trong chảo sôi lăn tăn thì nhanh tay thả ghẹ tẩm bột vào chảo dầu. Chiên ghẹ theo từng mặt, mỗi mặt chiên trong khoảng bốn, năm phút rồi lật để chiên mặt còn lại, thấy bánh chuyển sang màu vàng là được. Khi đưa bánh ra mời khách, chủ hàng còn khéo léo rắc thêm lên mặt bánh một ít tương ớt nếu như khách yêu cầu.

< Những du khách nước ngoài rất thú vị với món bánh rất quen mà lạ này.

Chắc chắn không riêng gì tôi, có rất nhiều du khách trong và ngoài nước mỗi khi ngang qua hàng bánh ghẹ, chỉ mới nhìn những chiếc bánh vàng ruộm, thơm nồng đã không thể bỏ qua món bánh “tên quen, vị lạ” này.

Bên cạnh tác dụng giàu dinh dưỡng, canxi  bánh ghẹ khá tiện lợi và đặc biệt thích hợp với mọi thời tiết, lại hợp túi tiền. Không chỉ ăn tại chỗ, nhiều du khách còn mua về nhà, thậm chí đem làm quà tặng bạn. Thế nên, ăn bánh ghẹ ở Hội An dần dần trở thành nét sinh hoạt văn hóa đầy thi vị. Ai đến Hội An mà chưa tìm ăn bánh ghẹ xanh, khi về sẽ thiếu đi một chuyện để nhớ, để thương...

Theo Thanh Ly (báo Tuổi Trẻ)
Du lịch, GO!

Thăm cầu treo Kon Klor - Kon Tum.

Cầu treo Kon Klor thuộc địa phận làng Kon Klor, thị xã Kon Tum là chiếc cầu treo công nghiệp to đẹp nhất khu vực Tây Nguyên.

Cầu nối liền hai bờ của dòng sông Đăk Bla, huyền thoại những dòng sông chảy ngược về Tây của đất Tây nguyên, chảy từ Quảng Ngãi về đến thuỷ điện Yaly, nối thị xã Kon Tum với vùng kinh tế mới.

Cầu có chiều dài 292m, rộng 4,5m, xây dựng vào ngày 3/2/1993 và hoàn thành ngày 1/5/1994, có màu vàng cam thật nổi bật trong cái nắng vàng oi ả. Dòng sông Đăk Bla mùa nắng trơ ra những hòn đá cuội bên lòng sông êm ả, hài hòa, bóng chiếc cầu uy nghi in dưới dòng nước phẳng lặng.

Cầu có chiều dài 292m, rộng 4,5m. Bóng chiếc cầu uy nghi in dưới dòng nước phẳng lặng.

Dưới cái nắng chiều tà từng đoàn xe bò chở đầy ắp những củ khoai mì vừa mới đươc thu hoạch trong ngày, những người nông dân vội vã trở về nhà sau một ngày lao động vất vả và bọn trẻ đang nô đùa trong làn nước mát lạnh, trong lành, tạo ra một không khí thanh bình của núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.

< Cầu Kon Klor đã bắt nhịp đôi bờ sông đưa mọi người đến gần nhau hơn...

Bao quanh Kon Klor là những ngọn núi được bao phủ bởi những nương dâu xanh rì của người dân nơi đây. Cầu Kon Klor đã bắt nhịp đôi bờ sông đưa mọi người đến gần nhau hơn, chiếc cầu được đưa vào sử dụng thì cũng chấm dứt luôn những chuyến đò ngang bằng xuồng độc mộc đã từng bao năm qua lại đôi bờ.

Đến đây, du khách có thể ghé thăm làng dân tộc Bah Nar - Kon Klor ở hữu ngạn dòng sông, uống với họ can rượu cần rồi lên đường vượt dòng sông qua cầu treo để đến một vùng đất phù sa trù phú. Đó là những vườn chuối, vườn cà phê và các loại cây ăn quả. Vượt con đường quanh co khoảng 6km, du khách đến làng KonKơtu, một làng dân tộc Bah Nar còn giữ nguyên được những nét sinh hoạt và cảnh vật thiên nhiên hoang sơ.

Làng du lịch văn hóa KonKơtu có nhà rông cao, đẹp, bạn sẽ được thỏa mãn nhu cầu ngủ lại qua đêm, tham gia các sinh hoạt giao lưu văn hóa, uống rượu cần, nghe kể Khan bên bếp lửa bập bùng cùng người dân bản địa. Khi từ biệt làng trở về, chắc chắn bạn sẽ thấy hài lòng với những món quà lưu niệm do bàn tay khéo léo của người dân ờ đây làm bằng vật liệu từ núi rừng.

Theo Travel Zizi
Du lịch, GO!

Rủ nhau đi vườn

(TTO) - Nhiều năm nay cứ đến tháng 5 mùa trái chín, một số nhà vườn nằm trên địa bàn ấp Phú Thứ, xã Phú An, thị xã Bến Cát, Bình Dương không còn phải ngồi chờ thương lái đến mua với giá rẻ mạt, hay phải vất vả hái rồi mang ra chợ ngồi bán. Họ chờ những ngày cuối tuần du khách kéo đến vườn cây đông nghẹt.

< Khách đến vườn cây của dì Tám Nhành (ấp Phú Thứ, xã Phú An, thị xã Bến Cát, Bình Dương).

Các chủ vườn ở đây có cùng một kiểu “bán” như nhau là cho khách vào vườn cây, leo trèo, hái trái cây ăn no bụng chỉ với giá từ 10.000-15.000 đồng/người (xoài, dâu, chôm chôm) kèm với thỏa thuận miệng là không hái trái non, không bẻ nhành cây. Ai hái mang về sẽ được cân ký, tính tiền với giá bán tại vườn.

Khách đến vườn cây, chủ vườn chỉ việc đếm đầu người rồi thu tiền. Chủ vườn vừa trông xe (miễn phí) vừa chờ khách... sai vặt như xin ca trà đá, xin chén nước mắm đường... Thậm chí khách nào lỡ bữa đói bụng hỏi mua mì gói, chủ vườn còn nhiệt tình xuống bếp bê luôn nồi cơm nguội với mấy con cá khô cho khách dùng...

Chứng kiến hàng trăm lượt khách kéo nhau chạy vào con đường đất ngoằn ngoèo dẫn vào những vườn cây ở xã Phú An, tôi lại chạnh lòng khi nghĩ đến địa danh nổi tiếng một thời: Cầu Ngang, Lái Thiêu. Trong khi những mảnh vườn nằm tận nơi heo hút ở làng quê Phú An, Bến Cát, khách lũ lượt kéo đến thì mấy năm nay Sở VH-TT&DL Bình Dương và người dân An Thạnh, An Sơn, Hưng Định lại phải vất vả tổ chức những chương trình lễ hội trái cây để lôi kéo khách đến Cầu Ngang nhưng cây cầu Ngang dẫn lối vào các khu vườn cây vẫn đìu hiu khách.

Vui vẻ, thân thiện, gần gũi, không “chặt chém”. Mua, bán theo đúng kiểu cây nhà lá vườn. Những người dân nhà vườn ở xã Phú An, Bến Cát đã tạo nên một điểm đến quen thuộc cho du khách.

Theo Lê Ngọc Hạnh (báo Tuổi Trẻ)
Du lịch, GO!
 
hot: DJ việt | Ảnh đẹp | Ẩm thực chay
Copyright © 2014. xteen travel - All Rights Reserved
Template Created by vẻ đẹp việt nam Inspired by nét đẹp việt nam
Proudly powered by Blogger